Rồi lại không tiếc lời cám ơn.Giường chở về nhà rồi, đứa nhỏ chạy kiếm ba nó, khoe: "Ba, ba, lên coi giường của con đi, chính con đã mua đó!".Ông Detmer sẵn sàng kiên tâm nghe, khi người đó đã trút hết cơn lôi đình, bình tĩnh lại rồi, cơ hội thuận tiện, ông Detmer mới ôn tồn nói: "Tôi cám ơn ông đã lại tận đây để cho tôi hay những điều đó.Xin bạn nhớ điều này: dù người hàng xóm có hoàn toàn lầm lộn nữa thì người đó cũng không tin rằng họ lầm, vậy đừng buộc lỗi họ; kẻ điên nào làm như vậy cũng được.Ông làm cách nào? Tất nhiên ông không nói cụt ngủn rằng ông bận việc lắm." và sau cùng không quên hai chữ "cám ơn" là một thứ dầu làm trơn tru bộ máy sinh hoạt hằng ngày của ta mà lại là dấu hiệu của một sự giáo dục tốt nữa.Chỉ có một người đại tài mới giữ vững được địa vị đó".Một lát, thấy nóng quá, lão già lau mồ hôi trán và cởi áo.Kể lại những chuyện đó, ông hoan hỉ vô cùng.Ông thân ông làm thợ rèn và hồi nhỏ ông học ít lắm.