Nếu có, điều đó có nghĩa là bạn không biết tha thứ, không biết khoan dung.Đồng hóa với tâm trí của mình sẽ tạo ra một tấm màn che mờ ảo quanh những khái niệm, danh xưng, hình ảnh, chữ nghĩa, các phán xét, và các định nghĩa ngăn chặn mọi quan hệ đích thực.Rồi tâm trí mới ban tặng hình hài cho thôi thúc hay nhận thức sáng tạo.Khi bạn tạo ra một vấn đề, bạn cũng gây ra đau khổ.Tôi hiểu rằng áp lực thống khổ kinh khủng đêm hôm đó đã buộc ý thức của tôi xóa tan ảo tưởng đồng hóa tâm trí vào Cái Tôi khốn khổ và đầy sợ hãi.“Vấn đề” có nghĩa là bạn đang lưu trú về mặt tâm trí ở một tình huống mà không nhằm ý định thực sự nào hoặc không có khả năng hành động ngay bây giờ, và rằng bạn đang bất thức biến nó thành một phần trong nhận thức về cái tôi của bạn.Và bên trong cái tĩnh lặng đó có một niềm vui tế nhị mà mãnh liệt, rồi tình yêu và sự thanh thản tuôn trào ra.Bằng cách này, bạn trở nên mạnh mẽ, khó bị tổn thương.Liệu sự thành tựu mục đích bên ngoài, liệu sự thành bại trên đời của chúng ta có quan trọng không?Đây là sự chia cắt nội tâm để phải sống với nó thì quả là điên rồ.
