Cổ họng hơi nghẹn và lồng ngực hơi rỗng.Màu mận đương độ chín.Mà là từng câu hỏi cho từng bước chân.Viết từ nãy đến giờ, bạn muốn đi rửa mặt quá nhưng cứ sợ quên, bạn cố viết nốt.Ừ, tớ cũng nghĩ thế, nhưng chỉ cốc đầu thôi.Nhưng thấy cũng hay hay.Như những giọt nước giam mình trong tủ lạnh.Bác sỹ dặn phải đi ngủ trước giờ này 2 tiếng.Đúng là thân làm tội đời!Nàng nói giọng yếu ớt, nhà văn nghe thấy qua đôi tay mỏng tang đang lướt trên tóc mình: Sao hôm nay anh không nhìn sâu vào mắt em?.