Một buổi trưa hè, chúng tôi đương đàm đạo tại nhà anh Đ.Aristote nói: "Người lý tưởng tìm cái vui của mình trong sự giúp đỡ kẻ khác, nhưng mắc cỡ khi phải chịu lụy ai.Ông biết rằng đọc thứ sau này, có thể học được một vài điều hay.Mà chính vậy! Khi ta đã chịu nhận sự chẳng may nhất thì ta có còn để mất nữa đâu, và như vậy tức là tự đặt vào một tình thế chỉ có lợi mà vô hại.Vì ốm đau hoài, bà Eddy sớm nghĩ tới khoa "chữa tinh thần".Thiệt tình tôi muốn làm anh thợ giặt ở Alabana ôm cây đờn "banjo" mà khảy tưng tưng còn hơn làm chủ một công ty xe lửa hoặc một công ty thuốc hút để tới 45 tuổi, sức khỏe bị huỷ hoại đến nỗi tiều tuỵ thân hình.Nếu tôi đủ can đảm thì đêm ấy tôi cũng đã tự tử như vậy.Nhưng khi ông cố gắng làm cho người này vừa lòng thì lại làm người khác mất lòng, sau ông mới khám phá ra rằng: "Càng tìm cách tránh chỉ trích, lại càng làm cho nhiều người ghét".Montagne, tác giả cuốn: "Bệnh đau bao tử do thần kinh" cũng nói đại khái như vậy.Tôi không hề thấy ông đổi một viên chức chỉ vì khác chánh kiến hay vì tư thù.
