Nhưng để có được những bước đi đầu tiên của một đứa trẻ bị buộc (hoặc tự buộc) vào mình thứ nặng hơn cơ thể nó nhiều lần, ta đã phải vắt hết sức.Đã có kinh nghiệm, bạn nhắm mắt lại, nằm im, tích tụ lực để vùng dậy.Hoặc khi thất vọng về mình, chẳng còn tâm trí đâu nhớ ra nên mở tủ đọc lại.Quả là tôi không muốn viết mấy về những cái này khi nó khô khan.Chúng tôi đi xe máy đến đó, gửi xe, đi qua một dãy hành lang khá tối.Chúng tôi cùng đi bộ đi học và cùng đi bộ về.Nàng thấy lạ lùng và cười với cô bạn bên cạnh: Bạn này lạ lắm.Vì tí nữa, bác tôi cũng đến xin xe cho tôi về mà thôi.Hoặc đơn thuần là sự hiểu lệch lạc được lan truyền…Lặp lại, tôi khóc vì sự thông minh và chủ quan của họ khiến họ không tiến được gần tầm nhận thức của tôi.
