Một cách gần gũi và chân thành, tôi đặt câu hỏi về họ, lắng nghe những suy nghĩ và tâm tư của họ.Lỗi là ở chính chúng ta.Thập kỷ 90 khác với 50 hay 60, thế kỷ 21 thông thoáng hơn thế kỷ 20.Một tối nọ anh gọi điện cho tôi với giọng hớt ha hớt hải: Larry, tôi gặp rắc rối to rồi.Tôi đã đóng khung tấm ảnh này với bức hình của nó.(Việc gặp ông giám đốc Marshall Simmonds cũng do tình cờ chứ tôi đâu có quen biết gì ông ta.Khi ấy sự rụt rè sẽ thối lui và người ấy sẽ lên tiếng tham gia vào câu chuyện.Những tiếng cười sẽ phá tan bầu không khí ngột ngạt căng thẳng ở những cuộc họp.Họ nghĩ bạn ám chỉ họ đã già (dù ý của bạn không phải là như thế).Rồi những câu chuyện thời niên thiếu đầy sóng gió của cha lúc còn ở Nag… Bao giờ cuộc trò chuyện của hai cha con tôi cũng kết thúc bằng câu hỏi: Larry, hôm nay con học hành thế nào?