Chuyện đó làm tôi buồn mất mấy ngày.Cả nhà bảo: Trật tự ở Hà Nội làm tốt hơn.Nhưng nghịch một lát, nó lại nhảy lên cửa sổ chơi với cái rèm.Giấc mơ cũ rồi mà.Cũng vì sợ điều đó mà tôi muốn bình dân là một cái mặt bằng được nâng cấp hơn.Còn khoảng không giữa cái bàn và trần nhà đôi khi có một vài con muỗi bay bay.Để lại thế nào chúng cũng sinh đẻ vô tội vạ.Một người theo ngành sư phạm sẽ không còn ấp ủ ước mơ ươm mầm trẻ thơ.Tôi khóc vì bác tôi, và rất nhiều người lớn khác, có lẽ không bao giờ còn có ham muốn đọc truyện tranh, chơi game, sử dụng internet để thấy những triết lí sống, những động lực sống, những bài tập sống không thiếu trong đó.Và càng khao khát chứng minh cách sống mình lựa chọn là hiệu quả trong một xã hội chỉ công nhận con người bằng hiệu quả có thể trông thấy (chỉ với tầm nhận thức trung bình).
