Chỉ có cường độ xúc cảm là khác nhau.Thời gian là cái bây giờ.Còn ở bình diện xúc cảm, phản kháng có dạng tâm lý tiêu cực.Đôi khi tâm trí tôi hoạt động rất tích cực tạo thành quán tính mạnh mẽ đến mức tôi không sao hướng chú ý tách rời khỏi nó để cảm nhận cơ thể nội tại.Nhưng lúc ấy hãy chắc rằng bạn buông bỏ nó hoàn toàn.Bạn là đại dương đó, và dĩ nhiên cũng đồng thời là ngọn sóng, nhưng là ngọn sóng đã nhận ra được bản thể đích thực của nó chính là đại dương; và khi so về sự bao la và sâu thẳm, thì thế giới nhỏ hẹp của những ngọn sóng chẳng quan trọng chút nào.Vì vậy bạn ngắm nhìn và phán xét hiện tại thông qua con mắt quá khứ, thế là cái nhìn của bạn về hiện tại hoàn toàn bị biến dạng đi, không còn đúng với thực tại nữa.Đừng mảy may suy nghĩ đến nó.Ông có đề cập đến sợ hãi như là một dạng tình cảm đau khổ căn bản.Đó là lý do giải thích tại sao Chúa Jesus nói: “Hãy tha thứ cho họ, bởi vì họ chẳng biết họ đang làm gì?”.
