Và với nhiều người, học không có gì ngoài nghĩa đến trường và ngồi vào bàn.Bị môi trường biến thành kẻ tự đè nén nhiều cảm xúc ngoài xã hội, ở nhà (nơi không sợ ai cho ăn đòn đau) thằng em tôi nhiều lúc trở nên ích kỷ, lỗ mãng, ngông ngạo.Các anh chị chưa bao giờ dám thế.Nàng thấy lạ lùng và cười với cô bạn bên cạnh: Bạn này lạ lắm.Trực giác giúp tôi luôn biết phải làm gì, chỉ không ai biết điều đó mà thôi.Họ nhìn vào sự lên mạng, sự viết, sự đọc truyện, sự đá bóng của bạn.Trước đây tôi sợ sự ra đi của mình làm họ đau đớn, hoảng loạn.Và cảm thấy nếu không giết những kẻ còn lại, họ sẽ giết anh khi anh cự nự.Cũng chẳng nhớ được nhiều.Tưởng hay ho, lễ nghĩa nhưng thực ra chả văn minh tí nào.