dần dần át cả tiếng dế kêu râm ran khi đêm tối đang chuyển sang rạng ánh bình minh chiếu qua từng kẽ lá.Từng phút từng phút một trôi qua và Nott đã bắt đầu sốt ruột :Nott bây giờ đã không còn chịu được nữa.Đó là ngày chán chuờng nhất của Nott trong khu rừng Mê Hoặc.Rõ ràng là Merlin đã nhầm rồi.Đó là một giọng cười nửa vui tươi nửa chế giễu.Tìm một cây kim dưới bể xem chừng còn dễ hơn gấp ngàn lần.Chàng dường như quên mất sự hiện diện của mụ phù thủy hắc ám khuya hôm qua.- Anh bạn cũ thân mến, giờ cậu hãy kể cho tôi nghe tình cảnh của cậu bây giờ đi.Tôi đang nghĩ về câu chuyện này, vì cớ làm sao mà no đến với tôi nhỉ? Tôi đã gặp lại người bạn thời thơ ấu của mình, người mà tôi đã không gặp năm mươi năm rồi, và được nghe người ấy kể cho câu chuyện may mắn này.