Họ xuống một tỉnh ở nam Thái Lan, nơi được gộ là Hatyai để bán thịt heo và xuất khẩu mì ăn liền sang Penang, Malaysia.Vào năm 1967, tôi đang học năm thứ năm ở trường trung học Batu Pahat, Jonor, Malaysia; đây là năm mà tôi cho là “trọng đại” vì năm đó, tôi là nam sinh lớp 5 đầu tiên bị thầy giáo tát trước mặt cả lớp! Khi ấy tôi 17 tuổi.Hãy “gieo” trồng các nhân mới và cũng chắc chắn như ngày mai trời lại sáng, các “quả” của các nhân mới của bạn sẽ xuất hiện.Tôi bắt đầu cảm nhận “sự thành công” thật sự khi tôi bị tuột dốc trong công việc kinh doanh.Khi đi trên đường không ai thèm chú ý đến tôi.Phải chăng là một sự trùng hợp khi cả hai cường quốc kinh tế hùng mạnh nhất hiện nay là Nhật và Đức đều là 2 quốc gia bại trận trong chiến tranh thế giới thứ 2?Có lẽ thất bại có một giá trị thật sự!Tôi phải sử dụng một chiếc xe hơi “second hand” cũ kỹ.“Hàng ngàn vĩ nhân đã khởi nghiệp như những thợ cắt tóc, những ông hàng thịt, người làm công nhật, thợ nề, thợ xây, thợ mộc, thợ mỏ than, người hầu, chủ quán rượu, thợ làm bánh mì, tá điền nghèo và quân nhân.Khi cánh cửa này đóng lại, luôn có một cách cửa khác mở ra như một quy luật tự nhiên, như để cân bằng.Hãy thử suy ngẫm điều này, “tuổi tác” thật sự là một sản phẩm của con người.