Xúc cảm nảy sinh ở chỗ mà tâm trí và thân xác gặp gỡ nhau.chỉ khi nào âm thanh xuất hiện, thì sự yên lặng mới hiện hữu.Sẽ hữu ích hơn nếu gọi nó là trạng thái ý thức mê muội/trạng thái bất thức (unconsciouness) hay sự điên rồ.Bạn chiêu cảm và biểu lộ bất cứ thứ gì tương ứng với trạng thái nội tâm của mình.Nó sẽ níu kéo hoàn cảnh đang mất đi, và phản kháng lại sự thay đổi.Gần kề cái chết và bản thân cái chết, sự tan rã của hình tướng vật chất (thân xác), luôn luôn là một cơ hội lớn lao để thực hiện tâm linh.Bạn không muốn cảm nhận cái bạn đang cảm nhận được.Trong Đạo học có một thuật ngữ gọi là vô vi, thường được hiểu là “ngồi yên lặng, không làm gì cả”.Hãy lưu giữ phần nào chú ý vào bên trong, chớ để cho nó trôi đi hết.Mặc dù bản thân không gian không hiện hữu, nhưng nó cho phép mọi thứ khác hiện hữu.
