Thế có phải đỡ cho cả hai không.Vô tâm thì cho chết! Còn phàn nàn gì nữa.Với họ, viết không có tị ti nào là học.Ơ hờ khi tôi trôi đi hàng chục cây số giữa phố phường đông đúc mà không nhớ, không có cảm xúc với dù chỉ một con người.Phải biết giữ sức khỏe mà học chứ.Nhưng họ cũng không trút giận vô cớ.Chỉ là ta đang viết.Biết mua quà tặng người thân khi đi du lịch về.Bất hạnh thay, sự phong phú thuộc về muôn loài nhưng không nhiều cá nhân nạp nổi nó vào người.Biết nhau lâu mà ít nói chuyện, để xem còn chuyện gì để nói đây?
