Xé chừng chục trang thì bác tôi lên.Bộ ngực như trồi, như bị giật bung ra khỏi màn hình.Khóc sau hoặc trước mỗi chu kỳ lột xác.Mọi người bảo bạn hiền lành.Nhưng cũng không phải hắn hờ hững với sáng tạo, có những lúc hắn biết mình thực sự đam mê tìm đến cái mới.Ngả đầu vào cái ngực vốn lép xẹp.Tôi sẽ nói tôi là một nhà thơ lớn và hiền lành.Bởi chúng còn huỷ hoại khiếp hơn cả âm thanh.Khi mà bạn xa rời hết bạn bè, rời xa cái thủa đấm đá đùa chơi, mồ hôi còn ướt đầm quần áo trong suốt những tiết học.Bây giờ xã hội như thế thì mình cũng phải theo xu hướng chứ.
