Tất nhiên, đây không phải thứ quan sát lạ lùng về văn hóa châu Á.Đó là câu chuyện về những nghệ sĩ, nhạc sĩ tài danh…Ông xem xét sức khỏe thể chất và tinh thần, các chỉ số nam tính/nữ tính và cả những sở thích cũng như hứng thú nghề nghiệp của họ.Khu đất được che phủ dưới làn sương khói dày mù mịt.Chúng ăn sâu bám rễ và trường tồn.Kể cả những luật sư tài năng nhất, được trang bị đầy đủ những bài giáo dục luân lý của gia đình cũng không thể nào thoát ly khỏi những hạn chế của thế hệ anh ta.Cách thức này, cũng không nhiều khác biệt lắm so với cách mà nghệ thuật âm nhạc cổ điển lựa chọn những nghệ sĩ bậc thầy trong tương lai, nghệ thuật vũ ba lê tuyển chọn những nghệ sĩ múa tương lai, hay các hệ thống giáo dục tinh hoa lựa chọn ra các nhà khoa học và trí thức kế tiếp của mình.Nó không còn vẻ gì giống với giải vô địch khúc côn cầu trẻ Canada nữa.Chúng ta cũng dễ dàng quan sát được hiện tượng này trong lòng xã hội Việt Nam: Không hiếm gặp các thần đồng tuổi nhỏ, nhưng khi lớn lên hầu như rất ít người thành danh, dường như họ đã biến mất không dấu vết.Tại đó anh đã viết lại một ngôn ngữ máy tính khác − Java − và huyền thoại về anh càng trở nên ghê gớm hơn.