Chắc hẳn tôi thông minh, nhưng tôi không coi thông minh có giá trị ưu tiên như là đam mê.Chúng ta gọi họ là hạng đạo đức giả, tiểu nhân, bất nhất, hay thay đổi, không thể tin cậy.Có thể bạn đã nghe nói về một chàng thanh niên bỏ học vì anh ta đã quyết định không thể chờ đợi lâu hơn để thực hiện giấc mơ trở thành một nhạc sĩ nổi tiếng.Mọi người chúng ta lúc này hay lúc khác vẫn để cho các hoàn cảnh chi phối mình, thay vì chúng ta phải kiểm soát các trạng thái và quyết định của mình về ý nghĩa của các hoàn cảnh.Thế nhưng dân chúng trả lời như thể là mọi chuyện đã được chứng minh rồi.Chúng ta sẽ không bao giờ thực sự làm chủ được thời giờ nếu chiến lược chủ yếu của chúng ta về học hỏi và điều khiển thế giới chỉ dựa trên phương pháp mò mẫm thử và sai.Tôi nói, "Cái gì làm anh cảm thấy họ không phải là bạn anh?" Anh trả lời, "Thú thật tôi cũng chẳng rõ những nguyên tắc của mình là gì nữa".Thất bại trong việc kiểm soát các mục tiêu.Nó trở thành "huy hiệu của lòng can đảm" và họ lấy đó để ganh đua với người khác: "Anh nghĩ hoàn cảnh của anh như thế là tệ lắm sao? Xem này, tôi còn gặp hoàn cảnh khốn đốn hơn nhiều!" Và họ hãnh diện vì mình gặp khó khăn hơn biết bao người khác.Tôi học được những điều ông hướng dẫn trong tình trạng một nhân cách duy nhất đang khi trước đây tôi luôn luôn sống trong tình trạng đa nhân cách.